[Bách hợp] Tân đế vương - Tóc Xanh
- Tham gia
- 17/4/19
- Bài viết
- 371
- Điểm cảm xúc
- 1,482
- Điểm
- 93
Chương 14: Ám sát Lục Thiên Hương
Đường khuya thanh vắng, gió xào xạc đưa những chiếc lá khô rụng dần bên đường. Không biết lũ quạ hôm nay bị làm sao mà cứ phát ra những tiếng kêu thảm thiết bay tứ tung trên bầu trời tối mịch. Trên con đường lấp ló vài đốm đèn Lục Thiên Hương thở mệt nhọc cuối cùng nàng cũng đưa gia gia về tới phủ. Đưa người vào phòng, nàng nhẹ nhàng đắp chăn lên thân xác già cỗi đã chịu bao nhiêu sương gió trên chiến trường.
Trời khỏi phòng nàng nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, nhìn một thoáng sân vườn nàng nàng cảm thấy có chút ớn lạnh dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào nàng. Bỗng một cơn gió lớn thổi qua tạo ra vài âm thanh kinh dị trên những ngọn cây xanh mướt, nàng bỗng có chút rùng mình. Từ bên trong phòng phát ra một tiếng “Bịch” thật lớn. Lục Thiên Hương không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy vào xem thử, nàng nhìn thấy gia gia ông ấy đang ngồi co rúm lại ở dưới chân giường, người ông ấy run lên từng hồi. Nàng nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra, là gia gia đang khóc, tại sao người lại khóc?
- Lan Nhi là phụ thân có lỗi với con, phụ thân sai rồi, phụ thân thật sự sai rồi!
Nàng lại gần chỗ gia gia đặt tay mình lên tay ông ấy, tự dưng không biết làm sao mà hai hàng lệ cứ chảy dài trên gò má. Nàng cất tiếng gọi “Gia gia” nhưng không biết sao cổ họng cứ nghẹn lại không nói thành tiếng được.
Một lúc sau, khi đã thấm mệt Bạch Ngạo Thần ngủ thiết đi lúc nào không hay. Lục Thiên Hương diều ông lên giường, trên gương mặt phủ đầy gió sương ấy vẫn còn vương lại hàng lệ chưa khô nàng lấy tay lau vội đi những giọt nước mắt chưa khô của gia gia rồi cũng vội vàng chạy ra ngoài. Gia gia thường ngày luôn tỏ ra nghiêm nghị, cứng rắn là một chỗ dựa vững chắc cho nàng. Trong lòng nàng và người dân nơi đây gia gia chính là một vị đại anh hùng chỉ cần có gia gia mọi người liền cảm thấy an tâm, nhưng không ngờ sâu bên trong con người tưởng chừng như là thần thánh ấy cũng chỉ là một người ông, một người cha đã đánh mất đứa con gái của mình. Nhìn gia gia như vậy nàng thật sự rất đau lòng.
Nàng đóng sầm cánh cửa lại kìm lấy nước mắt rồi vội vã chạy về phòng. Nàng không hiểu bản thân hôm nay bị làm sao nữa, nàng cứ ngỡ rằng sau bao năm trong căn nhà lạnh lẽo ấy trái tim nàng đã trở nên chai sạn trước những thứ tình cảm gọi là gia đình, nhưng chính hôm nay nàng lại bị chính thứ tình cảm ấy làm cho cảm động.
Có lẽ Lục Thiên Hương không biết rằng, không phải là trái tim nàng đã chai sạn mà chỉ là trước giờ nàng chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình cảm gọi là gia đình dần dần nàng cảm thấy trái tim mình hoàn toàn trống rỗng chẳng có gì cả. Nhưng thực ra thứ trái tim nàng vẫn luôn khao khát nhất chính là thứ tình cảm nàng tưởng chừng sẽ không tồn tại ấy, mà chính gia gia là người cho nàng cảm nhận từng chút một hơi ấm của sự chân thành, hơi ấm của một người ông đối với cháu gái của mình. Tình cảm của một người cha dành cho đứa con gái đáng thương của mình. Để rồi trái tim nàng đã khóc.
Gạt hết những thứ suy nghĩ đang bộn bề, nàng cởi từng lớp y phục trên người xuống. Đi chơi cả ngày nay nàng cũng đã thấm mệt rồi, khắp người nàng đều là bụi bặm nếu còn không tắm nữa sẽ bốc mùi mất.
Bước vào bồn tắm, không biết đám hạ nhân đã mang hoa rãi vào bồn nước lúc nào, nước trong bồn nhiệt độ cũng vừa đủ. Nhẹ nhàng nghịch đùa dưới làn nước, nàng cảm nhận từng hương hoa đang bay khắp phòng, thật là dễ chịu!
Từ bên ngoài cửa bỗng phát ra tiếng động, nàng giật mình vội nói lớn: Ai đó?
Người bên ngoài cửa vội đẩy cửa vào: Công Chúa là em Tiểu Tuyết!
Tiểu Tuyết đi vào phòng nàng đặt một chậu nước nóng cạnh giường: Công Chúa em làm người giật mình à?
Lục Thiên Hương từ bên trong vách ngăn nói vọng ra: Không, chắc do ta nhạy cảm quá thôi!
Tiểu Tuyết bước vào bên trong vách ngăn: Công Chúa để em giúp người tắm rửa.
Lục Thiên Hương cuống cuồng lên hai tay che lấy cơ thể mình: Không, ta tự tắm được rồi.
Tiểu Tuyết nhìn vẻ mặt có chút buồn phiền: Công Chúa có phải Tiểu Tuyết làm gì khiến người phật ý đúng không, cũng đã một khoảng thời gian rồi người không cho Tiểu Tuyết hầu hạ người tắm rửa, thay y phục?
Lục Thiên Hương có vài phần khó xử, không phải Tiểu Tuyết làm gì phật ý nàng chỉ là nàng thấy như vậy không quen, cũng không quen để người khác nhìn thấy cơ thể mình nói cho cùng nàng cũng chỉ là một cô gái mới lớn như vậy để người khác thấy thì rất ngại.
Nàng luống cuống, vội vàng đáp: Không phải, là do ta thấy không tiện thôi em đừng nghĩ nhiều mau ra ngoài đi.
Tiểu Tuyết ngoan ngoãn: Ò, vậy em ra ngoài đợi người!
Lục Thiên Hương lúc này mới hít lấy một hơi thật sâu, tiểu cô nương này đúng là càng ngày càng khó đối phó.
Lúc này người trên nóc nhà lão đảo vài cái, mặt đỏ bừng, máu mũi không kìm được mà cứ chạy ra. Hắn lúc nảy định ra tay giết nàng nhưng cuối cùng không hiểu sao bản thân hắn lại không thể ra tay lại còn bị nàng gây chú ý. Trong lòng hắn đang gào thét, hắn chưa bao giờ thấy một cô nương nào dễ thương như vậy.
“Không được rồi ta phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không sẽ không trụ được nữa mất!”
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ủy thác nhưng lại bỏ chạy giữa chừng, thật quá mất mặt. Nhưng mà nàng ấy thực sự rất dễ thương, nhìn rất giống cô nương trong lời tiên tri.
Dưới ánh trăng kỳ ảo, có một cô nương bị một cô nương mê hoặc làm cho thần hồn đảo điên. Chuyện nghe như một trò đùa của thiên hạ nhưng nó là sự thật. Vị cô nương kia một thân y phục đỏ thẫm, mặt ửng đỏ bỏ chạy thật xa.
Trời khỏi phòng nàng nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, nhìn một thoáng sân vườn nàng nàng cảm thấy có chút ớn lạnh dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào nàng. Bỗng một cơn gió lớn thổi qua tạo ra vài âm thanh kinh dị trên những ngọn cây xanh mướt, nàng bỗng có chút rùng mình. Từ bên trong phòng phát ra một tiếng “Bịch” thật lớn. Lục Thiên Hương không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy vào xem thử, nàng nhìn thấy gia gia ông ấy đang ngồi co rúm lại ở dưới chân giường, người ông ấy run lên từng hồi. Nàng nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra, là gia gia đang khóc, tại sao người lại khóc?
- Lan Nhi là phụ thân có lỗi với con, phụ thân sai rồi, phụ thân thật sự sai rồi!
Nàng lại gần chỗ gia gia đặt tay mình lên tay ông ấy, tự dưng không biết làm sao mà hai hàng lệ cứ chảy dài trên gò má. Nàng cất tiếng gọi “Gia gia” nhưng không biết sao cổ họng cứ nghẹn lại không nói thành tiếng được.
Một lúc sau, khi đã thấm mệt Bạch Ngạo Thần ngủ thiết đi lúc nào không hay. Lục Thiên Hương diều ông lên giường, trên gương mặt phủ đầy gió sương ấy vẫn còn vương lại hàng lệ chưa khô nàng lấy tay lau vội đi những giọt nước mắt chưa khô của gia gia rồi cũng vội vàng chạy ra ngoài. Gia gia thường ngày luôn tỏ ra nghiêm nghị, cứng rắn là một chỗ dựa vững chắc cho nàng. Trong lòng nàng và người dân nơi đây gia gia chính là một vị đại anh hùng chỉ cần có gia gia mọi người liền cảm thấy an tâm, nhưng không ngờ sâu bên trong con người tưởng chừng như là thần thánh ấy cũng chỉ là một người ông, một người cha đã đánh mất đứa con gái của mình. Nhìn gia gia như vậy nàng thật sự rất đau lòng.
Nàng đóng sầm cánh cửa lại kìm lấy nước mắt rồi vội vã chạy về phòng. Nàng không hiểu bản thân hôm nay bị làm sao nữa, nàng cứ ngỡ rằng sau bao năm trong căn nhà lạnh lẽo ấy trái tim nàng đã trở nên chai sạn trước những thứ tình cảm gọi là gia đình, nhưng chính hôm nay nàng lại bị chính thứ tình cảm ấy làm cho cảm động.
Có lẽ Lục Thiên Hương không biết rằng, không phải là trái tim nàng đã chai sạn mà chỉ là trước giờ nàng chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình cảm gọi là gia đình dần dần nàng cảm thấy trái tim mình hoàn toàn trống rỗng chẳng có gì cả. Nhưng thực ra thứ trái tim nàng vẫn luôn khao khát nhất chính là thứ tình cảm nàng tưởng chừng sẽ không tồn tại ấy, mà chính gia gia là người cho nàng cảm nhận từng chút một hơi ấm của sự chân thành, hơi ấm của một người ông đối với cháu gái của mình. Tình cảm của một người cha dành cho đứa con gái đáng thương của mình. Để rồi trái tim nàng đã khóc.
Gạt hết những thứ suy nghĩ đang bộn bề, nàng cởi từng lớp y phục trên người xuống. Đi chơi cả ngày nay nàng cũng đã thấm mệt rồi, khắp người nàng đều là bụi bặm nếu còn không tắm nữa sẽ bốc mùi mất.
Bước vào bồn tắm, không biết đám hạ nhân đã mang hoa rãi vào bồn nước lúc nào, nước trong bồn nhiệt độ cũng vừa đủ. Nhẹ nhàng nghịch đùa dưới làn nước, nàng cảm nhận từng hương hoa đang bay khắp phòng, thật là dễ chịu!
Từ bên ngoài cửa bỗng phát ra tiếng động, nàng giật mình vội nói lớn: Ai đó?
Người bên ngoài cửa vội đẩy cửa vào: Công Chúa là em Tiểu Tuyết!
Tiểu Tuyết đi vào phòng nàng đặt một chậu nước nóng cạnh giường: Công Chúa em làm người giật mình à?
Lục Thiên Hương từ bên trong vách ngăn nói vọng ra: Không, chắc do ta nhạy cảm quá thôi!
Tiểu Tuyết bước vào bên trong vách ngăn: Công Chúa để em giúp người tắm rửa.
Lục Thiên Hương cuống cuồng lên hai tay che lấy cơ thể mình: Không, ta tự tắm được rồi.
Tiểu Tuyết nhìn vẻ mặt có chút buồn phiền: Công Chúa có phải Tiểu Tuyết làm gì khiến người phật ý đúng không, cũng đã một khoảng thời gian rồi người không cho Tiểu Tuyết hầu hạ người tắm rửa, thay y phục?
Lục Thiên Hương có vài phần khó xử, không phải Tiểu Tuyết làm gì phật ý nàng chỉ là nàng thấy như vậy không quen, cũng không quen để người khác nhìn thấy cơ thể mình nói cho cùng nàng cũng chỉ là một cô gái mới lớn như vậy để người khác thấy thì rất ngại.
Nàng luống cuống, vội vàng đáp: Không phải, là do ta thấy không tiện thôi em đừng nghĩ nhiều mau ra ngoài đi.
Tiểu Tuyết ngoan ngoãn: Ò, vậy em ra ngoài đợi người!
Lục Thiên Hương lúc này mới hít lấy một hơi thật sâu, tiểu cô nương này đúng là càng ngày càng khó đối phó.
Lúc này người trên nóc nhà lão đảo vài cái, mặt đỏ bừng, máu mũi không kìm được mà cứ chạy ra. Hắn lúc nảy định ra tay giết nàng nhưng cuối cùng không hiểu sao bản thân hắn lại không thể ra tay lại còn bị nàng gây chú ý. Trong lòng hắn đang gào thét, hắn chưa bao giờ thấy một cô nương nào dễ thương như vậy.
“Không được rồi ta phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không sẽ không trụ được nữa mất!”
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ủy thác nhưng lại bỏ chạy giữa chừng, thật quá mất mặt. Nhưng mà nàng ấy thực sự rất dễ thương, nhìn rất giống cô nương trong lời tiên tri.
Dưới ánh trăng kỳ ảo, có một cô nương bị một cô nương mê hoặc làm cho thần hồn đảo điên. Chuyện nghe như một trò đùa của thiên hạ nhưng nó là sự thật. Vị cô nương kia một thân y phục đỏ thẫm, mặt ửng đỏ bỏ chạy thật xa.
Đêm thu gió lướt lả lơi,
Giai nhân trước mặt làm lòng ngẩn ngơ.
Ai ngờ một khắc thẩn thờ,
Mà tim nhớ mãi một đời chẳng quên.
Giai nhân trước mặt làm lòng ngẩn ngơ.
Ai ngờ một khắc thẩn thờ,
Mà tim nhớ mãi một đời chẳng quên.
[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
Sửa lần cuối: