[Ngôn tình] Phượng Ẩn Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 11,524
- Điểm cảm xúc
- 2,434
- Điểm
- 113
Chương 20: Không thể khống chế
Tiêu Dận ngừng tay.
Bởi vì bàn tay trong tay hắn, đã không còn khớp xương nào có thể dỡ bỏ. Đây không còn là một bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài nữa mà một khối mềm nhũn, giống như chỉ cần có gió thổi qua là có thể bay lên.
Người ta nói bàn tay thiếu nữ mềm mại không xương, mà cảm giác mềm mại không xương, thì ra lại chính là như vậy, nhưng sao cầm vào lại không có cảm giác vui vẻ gì!
Tiêu Dận chậm rãi buông khối mềm mại không xương ra, cảm thấy hơi nóng. Hắn cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn đứng dậy, thở ra một hơi, thong thả đi đến bên bàn nâng chén trà lên uống, lúc này mới sực nhớ, trà đã sớm bị nàng uống cạn.
Hắn cầm lấy chén trà mà giật mình, trước mắt hiện ra cảnh nàng vừa ngửa đầu uống trà vô cùng tự do phóng khoáng. Hắn ném cái chén trong tay lên bàn, lại đi tới trước mặt Hoa Trứ Vũ.
Lưng nàng thẳng tắp mà mềm mại, giống như một cây trúc cao ngất, dù mưa to gió lớn đến đâu, cũng không thể quật đổ.
Những sợi tóc buông xuống, bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dính chặt vào trán, son phấn trên mặt, bị mồ hôi làm cho lem nhem, nhưng những chỗ mồ hôi chảy qua, lại lộ ra phần da thịt gốc, tái nhợt gần như trong suốt. Trên vai trái, Đảo câu tiễn vẫn đang cắm chặt, quần áo bị nhiễm máu trông thật ghê người.
Nhưng nàng vẫn đứng đó, không hề cầu xin.
Đôi mắt kia, lẳng lặng nhìn hắn, không có ai oán cũng không sợ hãi càng không có phẫn hận, chỉ có sự kiêu ngạo, nhìn hắn, cười mà như không cười.
Từ trước tới giờ, Tiêu Dận luôn nghĩ, đôi mắt tím của hắn chính là đôi mắt đẹp nhất thế giới này, nhưng mà, đôi mắt phía trước, sao lại đẹp tới như vậy. Hai tròng mắt màu đen, một màu đen thuần túy, sâu không thấy đáy, giống như có thể hút mất linh hồn hắn bất kỳ lúc nào.
Cơn cuồng nộ, giống như một cơn bão, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Không biết từ khi nào, hắn nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, lại không thấy giận dữ. Còn ngoài ý muốn, cảm thấy trong lòng có chút đau đớn.
Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng kinh hãi!
“Thế nào, cầu xin ta đi, chỉ cần cô mở miệng cầu xin bản điện hạ, bản điện hạ sẽ tạm tha cho cô!” Hắn cúi đầu hỏi, trong mắt hiện lên một tia tức giận u ám.
Hắn cũng không rõ, hắn tức cái gì!
“Không!” Một lời nói lạnh lùng, không có chút do dự, đầy kiên quyết.
Tiêu Dận nhìn nàng không dám tin, nếu đổi là một người khác, kể cả là ai, kể cả là một người đàn ông khỏe mạnh, chỉ sợ cũng không chịu nổi cảm giác đau đớn tới tận xương thế này, chỉ sợ đã sớm quỳ dưới chân hắn khóc cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng, nàng không chỉ không quỳ, mà nghe thấy hắn muốn tha cho nàng, cũng vẫn lý trí mà cự tuyệt như thế.
Chẳng lẽ nàng không sợ đau sao?!
Không phải Hoa Trứ Vũ không sợ đau, mà nàng rất sợ.
Bả vai đau, ngón tay đau, không vì Tiêu Dận dừng tay mà hết đau, cảm giác đau đớn trên tay vẫn không ngừng truyền tới.
Nhưng muốn nàng xin hắn tha thứ sao?
Nàng sẽ không làm!
Nàng còn nhớ rõ đêm hôm đó, nàng luồn cúi trong bụi rậm, cầu xin hắn tìm kiếm thi thể của Cẩm Sắc, hắn đã lạnh lùng quay người đi như thế nào, thậm chí còn không buồn nhìn nàng, liền tàn nhẫn mà cự tuyệt nàng.
Cầu xin một lần đã là quá đủ!
Hơn nữa, nàng biết, cầu xin người khác tha thứ còn có tác dụng. Còn Tiêu Dận, tuyệt không sẽ không vì lời cầu xin của nàng mà buông tha cho nàng.
Hắn chỉ biết khinh thường nàng, hắn chỉ muốn giết nàng!
Cho nên nàng sẽ không cầu xin hắn!
Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ, nhìn nàng đau tới nhíu chặt lông mày, bàn tay nắm chặt giống như không hề bị thương. Làn môi trắng bệch không có huyết sắc, cắn chặt vạt áo đã rách, là mảnh vải xé từ trên bả vai xuống. Trên mảnh vải, dính không ít máu, lực cắn thật không nhỏ.
Không phải nàng không thấy đau, mà là rất đau, nhưng nàng sẽ không cầu xin tha thứ.
Lần đầu tiên, Tiêu Dận có cảm giác không thể nắm giữ được trong tay.
Chỉ cần một câu, hắn có thể khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn, rất đơn giản. Nhưng nếu giết nàng, cũng không có tác dụng gì. Hắn cảm thấy, hắn vẫn là người thua cuộc.
Loại cảm giác này rất khó chịu.
Hắn mím chặt môi, chậm rãi đứng dậy, thong thả đi tới phía sau nàng, bắt lấy một bàn tay của nàng, một bàn tay lúc trước còn xinh đẹp biết bao.
Chỉ là, bàn tay này, đã bị khớp xương nàng chọc phá, lộ ra những vết máu thịt nham nhở, còn có mùi máu tươi.
“Cô chỉ là một nha hoàn, một nha hoàn bị người ta lợi dụng, nếu Hoa Mục đã muốn tráo cô gả ra ngoài, cô cần gì phải bán mạng cho hắn? Không bằng, ở lại Bắc triều, đi theo bản điện hạ, ta sẽ tạm tha cho cô, thế nào?” Tiêu Dận trầm giọng nói.
“Được!” Hoa Trứ Vũ vẫn không hề do dự, giọng nói rất rõ ràng. Tuy tiếng còn hơi khàn khàn, trầm thấp, nhưng rất kiên quyết.
“Hả?” Tiêu Dận nghĩ mình nghe nhầm, Không tin nàng lại đáp ứng nhanh như vậy. Không phải chỉ thích nói “Không” Sao?
“Ta nói là được!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi gằn từng tiếng một.
Ở lại Bắc triều, chứ không phải cả đời ở lại Bắc triều, nàng vẫn có thể tùy thời rời đi. Mà đi theo hắn, cũng không phải là cả đời đi theo hắn.
Tiêu Dận nhìn dáng người cao ngạo của nàng, không biết vì sao, trong lòng, lại âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thật không biết, nếu nàng nếu không đồng ý, hắn có thể tháo rời cánh tay này ra không?!
Bởi vì bàn tay trong tay hắn, đã không còn khớp xương nào có thể dỡ bỏ. Đây không còn là một bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài nữa mà một khối mềm nhũn, giống như chỉ cần có gió thổi qua là có thể bay lên.
Người ta nói bàn tay thiếu nữ mềm mại không xương, mà cảm giác mềm mại không xương, thì ra lại chính là như vậy, nhưng sao cầm vào lại không có cảm giác vui vẻ gì!
Tiêu Dận chậm rãi buông khối mềm mại không xương ra, cảm thấy hơi nóng. Hắn cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn đứng dậy, thở ra một hơi, thong thả đi đến bên bàn nâng chén trà lên uống, lúc này mới sực nhớ, trà đã sớm bị nàng uống cạn.
Hắn cầm lấy chén trà mà giật mình, trước mắt hiện ra cảnh nàng vừa ngửa đầu uống trà vô cùng tự do phóng khoáng. Hắn ném cái chén trong tay lên bàn, lại đi tới trước mặt Hoa Trứ Vũ.
Lưng nàng thẳng tắp mà mềm mại, giống như một cây trúc cao ngất, dù mưa to gió lớn đến đâu, cũng không thể quật đổ.
Những sợi tóc buông xuống, bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dính chặt vào trán, son phấn trên mặt, bị mồ hôi làm cho lem nhem, nhưng những chỗ mồ hôi chảy qua, lại lộ ra phần da thịt gốc, tái nhợt gần như trong suốt. Trên vai trái, Đảo câu tiễn vẫn đang cắm chặt, quần áo bị nhiễm máu trông thật ghê người.
Nhưng nàng vẫn đứng đó, không hề cầu xin.
Đôi mắt kia, lẳng lặng nhìn hắn, không có ai oán cũng không sợ hãi càng không có phẫn hận, chỉ có sự kiêu ngạo, nhìn hắn, cười mà như không cười.
Từ trước tới giờ, Tiêu Dận luôn nghĩ, đôi mắt tím của hắn chính là đôi mắt đẹp nhất thế giới này, nhưng mà, đôi mắt phía trước, sao lại đẹp tới như vậy. Hai tròng mắt màu đen, một màu đen thuần túy, sâu không thấy đáy, giống như có thể hút mất linh hồn hắn bất kỳ lúc nào.
Cơn cuồng nộ, giống như một cơn bão, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Không biết từ khi nào, hắn nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, lại không thấy giận dữ. Còn ngoài ý muốn, cảm thấy trong lòng có chút đau đớn.
Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng kinh hãi!
“Thế nào, cầu xin ta đi, chỉ cần cô mở miệng cầu xin bản điện hạ, bản điện hạ sẽ tạm tha cho cô!” Hắn cúi đầu hỏi, trong mắt hiện lên một tia tức giận u ám.
Hắn cũng không rõ, hắn tức cái gì!
“Không!” Một lời nói lạnh lùng, không có chút do dự, đầy kiên quyết.
Tiêu Dận nhìn nàng không dám tin, nếu đổi là một người khác, kể cả là ai, kể cả là một người đàn ông khỏe mạnh, chỉ sợ cũng không chịu nổi cảm giác đau đớn tới tận xương thế này, chỉ sợ đã sớm quỳ dưới chân hắn khóc cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng, nàng không chỉ không quỳ, mà nghe thấy hắn muốn tha cho nàng, cũng vẫn lý trí mà cự tuyệt như thế.
Chẳng lẽ nàng không sợ đau sao?!
Không phải Hoa Trứ Vũ không sợ đau, mà nàng rất sợ.
Bả vai đau, ngón tay đau, không vì Tiêu Dận dừng tay mà hết đau, cảm giác đau đớn trên tay vẫn không ngừng truyền tới.
Nhưng muốn nàng xin hắn tha thứ sao?
Nàng sẽ không làm!
Nàng còn nhớ rõ đêm hôm đó, nàng luồn cúi trong bụi rậm, cầu xin hắn tìm kiếm thi thể của Cẩm Sắc, hắn đã lạnh lùng quay người đi như thế nào, thậm chí còn không buồn nhìn nàng, liền tàn nhẫn mà cự tuyệt nàng.
Cầu xin một lần đã là quá đủ!
Hơn nữa, nàng biết, cầu xin người khác tha thứ còn có tác dụng. Còn Tiêu Dận, tuyệt không sẽ không vì lời cầu xin của nàng mà buông tha cho nàng.
Hắn chỉ biết khinh thường nàng, hắn chỉ muốn giết nàng!
Cho nên nàng sẽ không cầu xin hắn!
Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ, nhìn nàng đau tới nhíu chặt lông mày, bàn tay nắm chặt giống như không hề bị thương. Làn môi trắng bệch không có huyết sắc, cắn chặt vạt áo đã rách, là mảnh vải xé từ trên bả vai xuống. Trên mảnh vải, dính không ít máu, lực cắn thật không nhỏ.
Không phải nàng không thấy đau, mà là rất đau, nhưng nàng sẽ không cầu xin tha thứ.
Lần đầu tiên, Tiêu Dận có cảm giác không thể nắm giữ được trong tay.
Chỉ cần một câu, hắn có thể khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn, rất đơn giản. Nhưng nếu giết nàng, cũng không có tác dụng gì. Hắn cảm thấy, hắn vẫn là người thua cuộc.
Loại cảm giác này rất khó chịu.
Hắn mím chặt môi, chậm rãi đứng dậy, thong thả đi tới phía sau nàng, bắt lấy một bàn tay của nàng, một bàn tay lúc trước còn xinh đẹp biết bao.
Chỉ là, bàn tay này, đã bị khớp xương nàng chọc phá, lộ ra những vết máu thịt nham nhở, còn có mùi máu tươi.
“Cô chỉ là một nha hoàn, một nha hoàn bị người ta lợi dụng, nếu Hoa Mục đã muốn tráo cô gả ra ngoài, cô cần gì phải bán mạng cho hắn? Không bằng, ở lại Bắc triều, đi theo bản điện hạ, ta sẽ tạm tha cho cô, thế nào?” Tiêu Dận trầm giọng nói.
“Được!” Hoa Trứ Vũ vẫn không hề do dự, giọng nói rất rõ ràng. Tuy tiếng còn hơi khàn khàn, trầm thấp, nhưng rất kiên quyết.
“Hả?” Tiêu Dận nghĩ mình nghe nhầm, Không tin nàng lại đáp ứng nhanh như vậy. Không phải chỉ thích nói “Không” Sao?
“Ta nói là được!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi gằn từng tiếng một.
Ở lại Bắc triều, chứ không phải cả đời ở lại Bắc triều, nàng vẫn có thể tùy thời rời đi. Mà đi theo hắn, cũng không phải là cả đời đi theo hắn.
Tiêu Dận nhìn dáng người cao ngạo của nàng, không biết vì sao, trong lòng, lại âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thật không biết, nếu nàng nếu không đồng ý, hắn có thể tháo rời cánh tay này ra không?!