Mình ghét mỗi buổi tối, nhất là trước khi đi học lại. Mình luôn mất ngủ, nằm nghĩ lung tung rồi khóc. Mình lại chuẩn bị rơi vào vòng tuần hoàn đáng ghét là chỉ được về nhà 1 lần. Mình nhớ nhà và mình ghét điều đó. Cả năm về nhà không biết được bao lần...
Đôi lúc ngước nhìn trần nhà suy nghĩ, mình vẫn thích màu xanh lá của nhà hơn màu trắng trên trường. Thế mà giờ mình sắp không được nhìn thường xuyên nữa rồi. 1 tháng ở nhà làm mình chẳng muốn đến trường nữa, cứ nghĩ vậy là lại khóc nấc lên.
Từ nhỏ đến hết cấp 2, mình chẳng bao giờ ghen tị ai cả bởi mình có đầy đủ mọi thứ. Thế nhưng lên cấp 3, mình luôn ghen tị với các bạn, nhìn họ bằng ánh mắt thèm khát. Các bạn được bố mẹ chở đi đón về, được quan tâm. 9h30' tối mới tan học, bố mẹ ôm ấp hỏi han chở về nhà, còn mình phải chạy vội chạy vã giữa thời tiết lạnh về phòng nội trú tranh giành chỗ... Lắm lúc các bạn kể về gia đình, khi mỗi tối tan học mà mình ghen tị. Mình chỉ có thể gặp bố mẹ qua video call vài phút. Hay là mỗi chiều đến, bố mẹ đến thăm các bạn, nhìn họ mà mình buồn, bước đi cũng nặng trĩu hơn. Không phải bố mẹ không quan tâm mình, họ vẫn đến thăm khi đi công tác, cũng đề nghị sẽ thuê xe lên thăm mình mỗi chiều và tối. Nhưng mà mình từ chối, mình không muốn bố mẹ khổ vì mình, đi đi lại lại cũng nguy hiểm, nhất là đêm khuya. Và rồi mình đành căm chịu chỗ nơi đất khách quê người, 1 mình gặm nhấm buồn tủi.
Mỗi khi về nhà ôm chầm lấy bố mẹ hay nhìn vào bóng lưng họ, mình lại xót. Khi mình càng lớn thì bố mẹ càng già... Con cái đúng là cướp đi thanh xuân của bố mẹ... Nghĩ vậy làm mình chẳng muốn phiền hà họ nhiều hơn. Bố mẹ luôn là người phóng khoáng, bảo mình tiêu xài tùy thích, hết cứ ngửa tay xin tiền. Cơ mà mỗi lần nhìn vào phiếu tiền học phí, mình lại thấy đau lòng, học phí trường tư đắt đến cắt cổ. Nhìn vậy đã làm mình không muốn tiêu xài tiền phung phí, mình chẳng dùng gì cả tuần, mặc cho bạn bè kéo nhau đi ăn căn tin hay mua đồ linh tinh. Mình mong bản thân cũng phụ bớt gánh nặng cho bố mẹ, dù chỉ là việc nhỏ. Nhưng cuối cùng mình chỉ có thể hạn chế chứ không giúp gì được.
Từ lúc đi học, mình thu hẹp mối quan hệ trên mạng 1 cách đáng kể, người thân giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mình làm vậy để đỡ phải lo nghĩ, cũng không muốn thân thiết nhiều người nữa, nó sẽ tốt hơn cho mình. Dạo này mess mình không 1 gợn sóng, nhắn được vài câu rồi dừng, cuộc nói chuyện nhạt. Mình chẳng biết tâm sự với ai cho vơi nỗi buồn, không, mình không cần tâm sự, mình chỉ cần được nói chuyện vui vẻ để đỡ stress...
Tối qua mình khóc nhiều ghê, chẳng biết sao nữa, sáng dậy mắt sưng cả lên. Mình chỉ nhớ tối qua vừa đau bụng vừa nghĩ đến chuyện đi học mà chẳng muốn ngủ, cứ nằm thút thít. Mãi cho đến khi mệt quá, trước khi thiếp đi, trong đầu lại văng vẳng tiếng hát... Có lẽ mình lại thèm nghe hát rồi.